Mùa thu, mùa lá rụng, mùa chông chênh trên những cung đường

Share lại bài viết từ 2015 để nhắc nhớ những ngày đầu xa Hà Nội đến một thành phố khác. Đi qua những mùa nhớ, chông chênh lại tìm về.

“Mùa thu, mùa lá rụng, mùa chông chênh trên những cung đường nửa quên nửa nhớ. Lặng yên một khoảng để chợt nghe tiếng gió thì thào, rồi những tiếng lao xao như bước chân ai từ xa xưa vọng lại. Thu bao giờ cũng giấu trong mình nhiều bí ẩn, đến mức có khi người ta phải thảng thốt vì cảm xúc thật khó gọi tên, chưa hẳn là vui nhưng chắc chắn không phải nỗi buồn.

Ta nhớ những mùa thu đã đi xuyên qua miền kí ức, để trở nên diệu vợi, vĩnh hằng trong một lát cắt nào đó của thời gian. Mùa thu, ta ước được trở về với những ngả đường quen. Thu trong ta là cả những giấc mơ dịu dàng.

Mùa thu, mùa lá rụng, mùa chông chênh trên những cung đường

Mùa thu, mùa hanh hao những cơn gió heo may dịu ngọt. Gió thu không dữ dội như mùa hè, tiết trời không lạnh lẽo như mùa đông, vạn vật không tràn trề như mùa xuân, thu chỉ đơn giản là nhẹ nhàng đến trầm lắng, vừa đủ để lòng người đắm đuối chơi vơi.
Thu về cũng là lúc hồn người được nghỉ ngơi. Những lo toan thường ngày cũng theo đó mà trút bỏ như cánh lá xào xạc.

Trải qua biết bao những mùa nắng mùa mưa, người ta vẫn không nguôi ngoai cảm giác nhớ nhung da diết. Ta tìm ở mùa thu câu trả lời cho nỗi nhớ không tên: “Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người, lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai? Sẽ có một ngày mùa thu Hà Nội trả lời cho tôi. Sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi! “

(Theo fb: Tô Minh Nguyên)

Tin tức - Tags: